1 cây dù nhỏ không thể che cho em tránh những giọt mưa nặng hạt...
Em trú mưa đi!!! Đừng cố đằm mình trong mưa... Em sẽ thấy lạnh đấy...
Thiệt là trời Sài Gòn mà... Trời Sài Gòn vào mưa á...
Sao nhìn mưa mà cứ vô hồn vậy không biết???
------------------------------------------------------
Hồi trước đi mưa giỏi lắm, không có biết lạnh... mưa có lớn cũng không thèm ô che, không thèm khoác áo choàng mưa... cứ để mưa vậy, mưa rơi trên da thịt em mát lạnh mà sao em thấy nó thật dịu dàng...
Giờ... Mưa chỉ rả rích vài giọt như dọa người mà em đã co rúm lại rồi... Mưa lạnh... Em lạnh... Nhưng thời tiết không làm em lạnh, do lòng em không đủ sưởi ấm...
-------------------------------------------------------
Trời Sài Gòn, 1 năm đếm được bao nhiêu ngày ấm áp dịu dàng, không nắng, không mưa???
Vậy mà, những ngày anh đi bên em là những ngày Sài Gòn tuyệt vời như thế, dù đó là những ngày hè tháng 7 nắng gắt gỏng, những ngày cuối tháng 10 mưa tầm tã...
Em chỉ cần nép nhẹ sau lưng anh là không 1 ánh nắng nào dám với đến em nữa... Em không đội nón, không fải em không sợ cháy nắng, mà em biết, ngày anh bên em là ngày đẹp trời...
--------------------------------------------------------
Sài Gòn những ngày mưa cuối tháng 9, đầu tháng 10, sấm chớp giật đùng đùng cứ lôi em ra khỏi cái giường thân yêu lúc 3,4h sáng <anh biết em là chúa thức khuya ngủ nướng mà>... Sáng mệt mỏi vì giấc ngủ không tròn... Vậy mà càng muốn ông trời cứ mưa vào giờ đó, cứ sấm chớp vào giờ đó, để em giật mình thức giấc, để em tin vào điều ngọt ngào "bên này anh cũng giật mình thức giấc toàn giờ đó, chắc tại em xấu nên kéo anh thức giấc luôn phải không?"
Ờ... điên ghê gớm!!!
--------------------------------------------------------
Thiệt tình, trời Sài Gòn làm như có tính trẻ con, khoái trêu ngươi...
Nắng gắt gỏng, em cũng sợ... Em sợ nghe văng vẳng đâu đấy tiếng anh dặn dò vừa quan tâm ngọt ngào, vừa như thể răn đe giận dỗi "em có mang nón không?" "sao em không đội nón, nắng vậy, anh dặn mà em không nghe thiệt hả?"... Em cười rồi nhìn anh xòe bàn tay ra che nắng cho em... Rồi em vờ như không có thèm...
Ờ, em muốn nắm lấy bàn tay đó, muốn nép vào người để tránh nắng... Em muốn bàn tay đó không chỉ che nắng, mà che mưa cho em nữa...
Bày tay đó... giờ em cố với mà không tới...
Xa quá!!! Xa thật xa!!!
-------------------------------------------------------
Ngoài trời đang mưa... rả rích, rả rích, không sấm chớp giật đì đùng...
Không sợ em giật mình thức dậy nữa nhé anh!!! Anh yên tâm nhé!!!
Không lo em giấc ngủ không tròn nữa nhé anh!!! Anh đừng lo nhé!!!
Vì em sẽ đợi trời tạnh mưa mới ngủ... Để em yên tâm, để anh yên tâm...
-------------------------------------------------------
Lạnh... không phải vì trời mưa mà lạnh vì lòng người...
To view this multimedia content, please enable Javascript.
.
10 May 2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét