Ai cũng cảm thấy Nhi hòa nhã và thanh tao. Ấn tượng duy nhất của những người chỉ gặp Nhi một lần là không có ấn tượng gì cả. Nhi thuộc nhóm người gặp rồi quên ngay, nhẹ nhàng đến nhạt nhẽo. Vậy nên chẳng ai biết rằng Nhi có máu điên trong người.
Mỗi lần trời mưa là máu điên của Nhi nổi lên. Nhi chạy dưới mưa, lảm nhảm cái gì đó, rồi cười sằng sặc. Trông Nhi giống như đang kể chuyện cho người bạn thân lâu lắm mới gặp lại. Nhi chỉ sợ mỗi ông Đùng Đùng. Ổng mà lên tiếng là nó ôm đầu chạy tót vào phòng, trùm mềm run rẩy rụng cả hàm răng. Ổng im lặng thì nó lại ló đầu ra khỏi mềm, thò tay ra cửa sổ hứng nước mưa và lại cười sằng sặc.
Những tối trời hè nóng khó ngủ, Nhi cũng hâm hâm theo khí trời. Nhiều đêm bạn cùng phòng với Nhi trong kí túc xá thấy nó tự nhiên bật dậy, mở cửa sổ, ngồi xếp bằng rồi ngước cổ nhìn lên trời.
Nó không mỏi cổ sao ta? Mà ngoài trời làm quái gì có trăng với sao. Lại còn ở cái xứ mà cái gì cũng phải tiết kiệm đến mức bủn xỉn, người ta mở chi cái đèn đường cho phí phạm. Bên ngoài tối hệt như bên trong. Nhiều khi đứng dậy quay một vòng 360 độ, thị giác không mách được hướng cửa sổ là hướng nào.
Hồi nhỏ Nhi sợ tối. Sợ đến mức tối toàn phải trùm chăn để ông Kẹ không nhìn thấy nó mà bắt đi mất. Nhưng nó dần quen với màu sắc ấy. Bóng tối làm Nhi nhìn thẳng vào sự cô độc xung quanh nó. Rồi nó lại nhe răng cười. Cô độc chẳng phải là một trong những thú xa xỉ sao. Nó đang sở hữu một thứ xa xỉ.
Dù sao, khi người ta điên, trời tối hay trời sáng, không là vấn đề.
Nhi thỉnh thoảng chóng quên, quên cả đường đến trường, đường về nhà. Nó giống như bị mất trí nhớ, hỏi gì cũng không biết trả lời. Có hôm nó đứng ở bưu điện ngay ngã ba kế trường gọi đứa bạn cùng phòng ra đón về. Ban đầu bạn tưởng nó giỡn chơi. Tới lúc thấy mắt nó trống không thì hơi sờ sợ. Mắt rỗng đến độ không phân biệt được là mắt trong hay mắt đục. Rỗng không thấy đáy. Nhưng riết rồi quen.
Khi quen ở với người điên, người ta cũng thấy họ bình thường.
Cuộc sống của Nhi buồn, tẻ nhạt và cô đơn. Người ta thấy nó điên, đâu ai dám lại gần nó đâu. Nó đơn độc đến mức chỉ còn nói chuyện được với gió mưa.
Gió giống nó, gió cô độc. Gió không nhà, không cửa, không có chỗ chứa. Gió mồ côi, không có người thân, không có nguồn gốc. Gió đi muôn phương, tự phát lên, bay quanh quẩn đâu đó cho đến khi bị chặn lại. Gió tẻ ra trăm hướng. Người ta đưa tay ra thì biết được gió đang hiện diện. Vậy chứ đâu có ai giữ được gió trong lòng bàn tay. Nói ra sao giống giấc mơ leo lên thiên đường. Trong mơ thấy mình đứng trước cửa thiên đường rồi, chỉ còn cách hai bước chân. Vậy mà hai bước chân đó không bao giờ bước đến nổi.
Có những khi gió ngủ gật trong tay áo Nhi. Cả chiếc áo căng phồng mênh mông, rộng trải như những kỉ niệm nó đã đi qua. Ngủ yên trong đó đi. Chẳng ai buồn nghe chuyện kể của một người điên. Điên lắm, không ai chịu nổi.
Mưa giống nó, mưa điên. Mưa với gió một trận như cuồng phong, như lốc xoáy, như vòi rồng, cuốn phăng tất cả, để lại sau đó khoảng trống mênh mông vô cùng tận. Những cơn điên của Nhi chưa đủ để cuốn phăng tất cả, chỉ mới là những cơn điên cầm chừng.
Nhiều lúc Nhi thấy mình hèn nhát. Nhát đến mức không dám lên tiếng nói chuyện. Cũng có lúc nó muốn hét lên thật to rằng nó thương người ta. Nói vậy thôi, chứ lòng kiêu hãnh bên trong nó dẹp bén cái ý tưởng đó, bảo nó ngu. Rồi nó lặng im. Không đau khổ, không buồn rầu. Thi thoảng lại lẩm bẩm rồi nhe răng cười ngớ ngẩn.
Có mấy khi đầu óc nó rối tưng bừng. Nhi nhắm mắt nhìn vô tâm mình, nó giật mình thấy trong đó toàn chất sánh đen sì. Hèn chi nó chẳng làm được gì cho ra hồn. Hướng suy nghĩ nào cũng dẫn nó tới ngõ cụt. Hay nó bị kiềm tỏa trong cái vòng dây vô hình nào đó? Rồi nó la làng xóm, nó vùng vẫy, nó nhảy loi choi, nó chạy lòng vòng khắp khu kí túc xá. Nó muốn thoát khỏi những cái vòng dây ngớ ngẩn. Những sợi dây nó tự buộc mình lại chứ xa lạ gì đâu.
Nói chứ, riết rồi cũng quen. Nhi ở một mình, ăn một mình, sợ một mình, khóc một mình. Nhiều hôm nó leo lên sân thượng khu kí túc xá, nằm ngửa mặt lên trời, mồm lảm nhảm còn mắt thì ướt nhem. Những ngôi sao chớp chớp giống như đang chạy lại gần chỗ nó nằm. Nó đưa tay ra với với, không chừng tối nay lại lượm được ngôi sao mang về treo trong phòng cho bớt tối tăm.
Xung quanh Nhi giờ, gió lướt nhẹ nhàng như chưa bao giờ nhẹ nhàng thế. Gió rượt đuổi trong từng thớ vải trên người Nhi, đùa nghịch. Nhi giơ bàn tay, gió khẽ lùa qua. Nhi ngẩng cổ lên, gió xoáy vòng vòng trên đỉnh trán, tóc Nhi cũng bay theo vòng vòng. Nhi hát khe khẽ, gió chạy qua những mái nhà kêu vi vu, bè phụ với những lời ca. Gió thổi cả người Nhi bay bay.
Nhi cảm thấy chính mình nhẹ nhàng và bay bổng. Gió đang nghĩ coi có làm cho Nhi bớt điên được không. Còn Nhi, tự nhiên nó thấy thương gió dễ sợ, thương đến phát khóc.
(Copy blog của đứa em :X)
Cai nay co dc goi la da.o van ko ta ??? da copy cua ngta rui ma con sua tua de nua, ma de tua cu~ co ve hay hon do chu,nhin con muon doc,con tua "nhung nguoi dien" nge la het dam doc rui :D
Trả lờiXóaDoi tua de` co' xin fe'p nghen ma`y... [-x ko co' dao van a`... Ko duoc no'i oan cho ng` co' toi nghe ma`y... Hehe...
Trả lờiXóati`m tha'y mi`nh trong da'y :|
Trả lờiXóaTu*.a "Nhung nguoi dien" nghe hay hon :))
Trả lờiXóathui , may ba dat tua van chua bam sat noi dung cau chuyen , tua de cua tui ne "Nhung nguoi dien dang hong gio" he he he , we hay , dung ko ba con????
Trả lờiXóaCha`i... Để tác giả lên tiếng zới cái tựa mày đặt đi Winnie :))
Trả lờiXóa