Hom bu~a nhan duoc ca'i link... Doc tha'y ok, post len cho ma'y ban doc cho*i... Du`ng nghi~ nhie`u nhu'c da`u a`!!!
Ba`i na`y tu` blog cua ban ten la` Be' Lu'a... Mi`nh cu~ng ko quen ban na`y, cu~ng ko bie't ban na`y la` ai luon... Co' die`u da`u tien la` fai bao dam bao ban quye`n... Nen mi`nh copy luon ca ca'i pic... Co`n fa`n xin fe'p ban do' cho copy blog thi` mi`nh dang xu'c tie'n... Day la` truyen nga'n thoi, nhung ma` doc cu~ng to'n chu't tho`i gian a` nha...
Tao thấy bả xách ba cái giỏ. Người bả như con còng gió, một vai mang, một tay xách, và vì bà lùn xịt nên phải treo một cái toòng teng trên cùi chỏ. Bả hỏi tao đường lên thị trấn có xe đò hôn?
Tao đoán chắc bả ở đâu mới tới. Mà nhìn mặt thấy hiền khô hà. Kẹt cái xe của anh Tư hết xăng. Tao nói, cô theo hướng này, hỏi thăm tiếp người ta chỉ cho. Lúc đó, tao thấy xót ruột ghê. Bả qua lộ mà lơ ngơ. Tao chạy nhanh đi đổ xăng. Ngoái lại thấy bả đang nói chuyện với ông xe ôm, rồi bả đứng tần ngần mà suy nghĩ. Coi bộ chắc tính toán xem thiệt hơn thế nào. Nhưng mà lúc tao đổ xăng được thì thấy bả thót lên xe ông xe ôm rồi. Tao muốn chạy theo, kêu bả qua tao chở giùm cho, nhưng cũng ngại, sợ ông honda ôm chửi tao chết.
- Nếu tao là bả, tao cũng hổng dám cho mày chở?
- Sao không?
- Tự dưng, ở đâu có thằng tới kêu, qua tui chở cho, ông nội tao cũng hổng dám.
- Ừ! Làm người tốt cũng khó quá mày hén!
- Có vậy mà mày buồn từ nãy giờ hả?
- Hổng biết có buồn hôn. Khi không thấy khó chịu.
- Mày khùng giống... má mày ghê!
Phong mới nói xong câu đó, liền bị thằng Hân gạt chân một cái. Phong ú ớ, nhớ ra mình nói hớ. Huân ừ một cái nhẹ hều, không nói. Tao hổng cố ý. Huân cười, có gì đâu, ai mà hổng nói má tao khùng. Mà mày ơi, tự dưng tao nghe nói tiếng khùng, sao mà nằng nặng làm sao ấy, nặng hơn chữ điên. Thiệt đó!
Vậy là mấy thằng ngồi im ru, hổng dám nói tiếng nào. Tự dưng, chắc trừ thằng Huân là nạn nhân ra, ai cũng thấy ngại hết sức. Vô tình một chút, lỡ miệng mấy lời, mà trĩu nặng tâm can, buồn quéo ruột.
Huân hay kể mấy chuyện nó lên trên thị trấn, gặp mấy cảnh đau lòng muốn chết mà hổng biết làm sao giúp. Có bữa, thấy ông vé số, chân nhỏ xíu như tay, cong như cái đầu cây ngoéo ếch, lếch chèm bẹp dưới đất. Mỗi lần, ổng mời ai, ổng ngước cái mặt lên thấy thiệt là cực khổ. Cái đít quần của ổng thì khỏi nói luôn. Ổng kêu Huân mua cầu may, chiều nay thần tài gõ cửa. Huân muốn mua thiệt, nhưng trong túi hổng còn một đồng. Tính hỏi, ông đổi mấy cái thau mũ mới mua này hôn, mà sợ ổng la. Người ta bán vé số lấy tiền chứ ai mà đổi lấy đồ bao giờ. Vậy nên, đành ngậm miệng, lắc đầu nguầy nguậy, nói trong bụng, ông đi nhanh đi, ở đây hổng dám lát nữa tui cho ông chiếc xe đạp này luôn bây giờ. Lúc nghe, thằng Hân cười khà khà, mày mà có cho, đố ổng dắt về được. Thì đại loại là mấy chuyện như vậy. Nghe tưởng như Huân là thằng nhân ái lắm, thương người ghê lắm. Vậy chứ, nhiều khi trong lúc nói chuyện nhảm (hổng biết nhảm thiệt hôn, chứ mấy đứa tụi nói cho con trai nói chuyện này là nhảm), tụi nó chỉ muốn khóc chứ đố biết làm gì hơn:
- Mày thương ai nhất trong nhà?
- Má tao.
- Còn ghét?
- Má tao luôn.
Đó, nó nói vậy, hổng nói nó khùng thì uổng không? Má mình, ghét thì ghét, thương thì thương, đằng này nửa ghét nửa thương, lưng lửng như trứng hột vịt lộn. Nghe Huân nói, tụi này thấy cũng ngồ ngộ. Mà lạ là lại thấy sao trong mắt cay cay như cái vị rau răm, rồi thấy mặn chát trong bụng như xát muối vậy. Cái thằng, thiệt là...
- Nghe nói, con Hương sắp làm đám hỏi.
- Con nhỏ đó cũng có người thương hả?
- Trời! Mày khi dễ con gái người ta dữ hén!
- Ừ ! Cũng mừng cho nó chứ mậy? Mai mốt tụi mình phải đủng đỉnh về quấn rạp cưới phụ nó rồi.
- Có khi nào, gần tới đám cưới, con Hương trốn đi giống má thằng Huân không? Nghe nói, ông già thành phố nào đó cưới nó!
Lại đụng chuyện thằng Huân. Ngộ ghê! Thì toàn là nghe kể thôi. Lúc má bỏ trốn theo ba là thiệp mời gởi bà con hết rồi. Hỏi động đến mấy ông trời không chứ? Ông ngoại xấu hổ không dám ra ngoài đường gặp ai. Con gái nhà ông Bảy đó, bỏ nhà theo trai. Nghe nhức đầu bưng bưng, ăn cơm mà tưởng nhai sạn. Má Huân theo quê chồng, mà có được nhìn nhận đâu. Mang bầu hả? Trời ơi, người ta nói vầy nè, chịu nổi hôn? Cái ngữ bỏ cha bỏ mẹ theo trai cũng hổng thường đâu à nha. Vậy chứ đứa nhỏ trong bụng hổng biết phải cháu nội tui hôn? Người ta nói nhẹ hẫng như hít điếu thuốc rê mà má Huân nghe như ngàn cân đổ xuống đầu. Đau thấu mấy ông trời đó chứ. Vậy mà, ba Huân lúc đó cũng chịu cưới vợ. Hôm đám cưới, má nói, ổng cười tỉnh queo mày ơi. Tao đứng nhìn rước dâu, ổng liếc một cái rồi đi một nước. Rồi sinh con không lâu sau đó. Vậy mà sinh non mới chết. Nhưng hổng biết rõ nữa, lúc má Huân ẵm nó về nhà ông bà Tư, vừa đi, vừa cười. Người ta nói, con nhỏ này khùng mà cũng còn biết nuôi con. Ông bà Bảy thương con, nuôi cháu. Má Huân tưng tửng từ đó đến giờ. Hỏi Huân hổng biết có giống ba nó không, chứ hổng thấy giống bên ngoại một tẹo nào. Ông Bảy nói, hồi đó, tui với bả có nhìn mặt thằng rể đâu mà biết giống hay khác.
Cái phận mồ côi của Huân cứ vậy mà lớn. Hổng dễ nuôi đâu. Tưởng đâu chết hụt mấy... chục lần đó chứ. Ai đời, con mình mà tự dưng đang ẵm cho bú, má Huân nghe tiếng pháo đám cưới nổ, thảy con xuống đất cái đụi, bịt hai lỗ tai chạy mất tiêu. Có hôm, ẵm Huân cắt cỏ bò, má bỏ Huân nằm trong đống rơm, rồi chiều về luôn, quên tuốt thằng con trong đó. Ông bà Bảy hỏi, trả lời hổng biết ở đâu một cách tỉnh queo, làm cả xóm quíu chân đi tìm. Bởi vậy, má Huân nổi tiếng lắm. Huân cũng vì thế mà nổi tiếng lây. Hễ Huân làm chuyện gì lơ ngơ, khác người một tí là người ta cũng không trách. Kệ! Nó giống má nó một chút, có sao đâu! Nghe riết quen, tưởng như hổng còn buồn. Lặng câm mà như ai xát muối!
Rồi ông bà ngoại mất, Huân cũng biết đi cuốc ruộng, chăn bò, nuôi gà, mò cá mà sống với má. Cái thằng vậy mà giỏi! Trời khiến nó nuôi má nó, chứ con mà hổng biết gì, gặp bà má khùng khùng thì chắc cạp đất mà ăn. Tụi thằng Phong khoái Huân vì nó thiệt tình, hiền như con... bò nhà nó, cho ăn một chỗ là một chỗ, cho xuống ruộng cũng không bao giờ ăn lúa nhà người ta. Ngộ vậy đó! Lớn chồng ngồng vậy, mà lâu lâu bị má nó lấy đòn gánh rượt chạy có cờ. Người ta can, bu lại hỏi cái gì. Má Huân trả lời tỉnh queo, nó hổng cho tui ăn cơm. Ai đời, thằng con mất dạy hôn? Trời ơi, con mới dọn cơm ăn xong đó, mà má con cứ nói chưa ăn không hà. Bả lục cơm ra, toàn là đổ, chứ có ăn đâu. Người ta nghe mà lắc đầu. Chưa hết, có lần hồi đó, đang nửa đêm, tự dưng má Huân nhảy xuống đìa tắm, bơi đùng đùng như rái. Huân tưởng má tự tử, nhảy xuống kéo lên, ai dè bị nhấn nước. Lúc đó, Huân chưa mạnh như bây giờ, chống cự hổng lại, ló đầu lên là bị nhận xuống. Cũng may có người đi qua can kịp, nếu không chầu diêm vương mấy đời rồi còn đâu.
- Tao thương bả là bả hổng bóp mũi tao lúc đẻ tao. Còn ghét là bả làm tao xém chết mấy lần.
Ai nghe Huân nói vậy cũng thương. Ghét ghét, thương thương, nhiều khi lắt léo, khó nói chứ hổng phải chơi. Mà lắm lúc nói vậy, chứ hổng phải vậy !
- Bả mà hổng phải má ruột tao, tao bỏ bả rồi!
- Trời, mày nói vậy, coi chừng trời đánh nghe mậy!
- Thiệt. Mới hồi sáng này nè, tao thấy bả nấu canh, mừng thấy sợ, tưởng bả hết bệnh. Ai dè, tao chan canh, húp cái rột, tưởng đâu mình uống nước biển. Chắc bả tưởng muối là đường.
- Muối với đường giống nhau, chắc má mày lộn!
- Lộn con khỉ! Đường nhà tao toàn là đường cục không, chứ phải đường cát trắng đâu!
Nói vậy chứ, lúc về nhà, thấy má bừa bộn, nó chịu cũng không nổi, làm thinh mà dọn dẹp, trải chiếu giăng mùng. Mấy lúc bình thường, má Huân cũng đi cấy, cũng cắt lúa giỏi như lúc con gái, nói chuyện cũng duyên đáo để chứ đâu phải chơi. Ngặt có cơn, nên không ai ngó. Có lúc Huân còn muốn rao lên, ai cưới má tui hôn? Tui đền ơn suốt đời. Mùa mưa hay mùa nắng, cũng lủi thủi hai mẹ con, lúc rôm rả, cũng có lúc như cái chùa hẻo, buồn ơi là buồn. Mà từ hồi đó, Huân đâu dám đi đêm, đi soi cỡ nào cũng về, sợ má làm bậy, không ai thấy. Muốn bỏ đi làm chỗ khác cho khuất mắt lắm, mà quyết định hổng được. Chưa có động lực hay cơ hội nào tới cả.
Trưa nọ, gió cũng hơi nồng. Ông thầy Long miệt vườn nào đó ngang qua xóm Huân, nói là xem mạch tay chữa bệnh. Má Huân nói, tao đi thử, xem có hết bệnh khùng không? Huân nghe mà muốn bật ngửa, lật đật chạy theo. Người khám xếp hàng cũng khá đông. Tụi thằng Phong, Hân cũng xen vô, nói là đi khám xem có bệnh... ế vợ hôn, rồi cười hô hố, nửa đùa, nửa thật. Ổng nói, ai tin thì khám, không thì thôi, tui làm phước, mong mấy bữa cơm rau là mừng rồi, hổng lấy công. Ổng chỉ bà con hái thuốc nam, xắt ra mà ngâm thuốc uống. Lúc thấy má Huân, ổng ngờ ngợ, rồi bắt chuyện?
- Mèn ơi! Con Sang, bây đỡ hơn chưa?
-Huân sấn tới, thấy má cũng đang ngây ngây, chưa biết ông này là ai.
- Má con cũng có cơn hà bác ơi.
- Mày là con... má mày hả?
Mấy người trong xóm nghe cười rần. Hổng nói gì hết, ông xoay thằng Huân ra phía sau, vạch cái áo nó lên, kéo cái quần nó xệ xuống một chút, thấy cái vết sẹo đen to tướng bên cái mông trái. Thằng Huân mắc cỡ, kéo nhanh quần lên, chửi, vô duyên, làm gì vậy trời!
Hôm ông Long đi, ông lại từng nhà chào. Duy nhà thằng Huân ở giữa xóm, mà ông lại cuối cùng, rồi ở lâu nhất. Từ dạo ấy, thấy thằng Huân ít kể về chuyện má nó khùng. Hổng biết hết bệnh thiệt không, chứ chắc một cái là hổng thấy nó đi cắt thuốc nam như mấy đứa kia. Để coi hôm bữa thầy Long nói gì. Thầy kể, lúc ba Huân cưới vợ ở Sóc Trăng, má Huân ở nhà người ta mà bắt đầu thấy đãng trí, hay quên lắm lúc rồi. Lúc sanh con, lại sanh non, nên thằng nhỏ không qua nổi. Người ta đem thằng nhỏ đi chôn. Má Huân thì không thấy con, nên cứ tìm, tìm hoài, rồi cứ dài dại ra. Mấy ngày sau, sư cô trong chùa, ẵm Huân lại cho má Huân nuôi, nói là con của má đó, tại vì thằng nhỏ bị bệnh, đem chữa, chứ hổng có chết. Vậy mà má Huân cũng tin sái cổ. Chắc người khùng dễ tin chăng? Mà Huân là thằng con hoang thiệt. Người ta lượm nó trong chùa. Má Huân nuôi nó cũng mấy tháng cứng cáp, rồi mới ẵm về ngoại. Nghe ông Long kể cảnh má một mình nuôi Huân, nó ngồi toàn khóc là khóc. Tụi thằng Phong, thằng Hân cũng chảy nước mũi chứ hổng phải chơi. Ai nghe cũng thương, mất buổi chiều, hổng khám bệnh, mà về ai cũng vui, cũng thương mẹ con thằng Huân hết sức.
Lúc đi soi, tụi thằng Phong hỏi:
- Giờ má mày hổng phải má ruột đó, mày tính sao?
Huân vừa săm soi con cá lóc mới dính được, vừa nghĩ đến đám rau đắng đất sau nhà mới mọc, mà tưởng tượng một nồi cháo cá thơm lừng, nhân nhẫn. Nó nói với tụi kia mà cũng không buồn suy nghĩ:
- Có phải cái gì cũng tính toán đâu!
Huỳnh Tài
--> Update!!! Bi h thi` quen ban Be' Lu'a go`i!!! hi`... Welcome ban An de'n blog cua Chau
hi hi, cam on su nhiet tinh` chao` don cua chu nha` :x
Trả lờiXóahihi... Ban cu' tu nhien nha!!! Du`ng ngai a', ngai la` lo~ ra'ng chiu... hi'hi'... >:D<
Trả lờiXóa