Sáng 7h lò mò ngồi bấm sms cho Sếp, xin nghỉ… Mà cái mạng điện thọai nó chơi mình… 9h đang lơ mơ ngủ bò dậy ko thấy báo nhận, lụi cụi nhắn cái sms nữa… Nó report 2 lần kèm theo cái sms của Sếp trả lời với vẻ ko vừa ý, khi báo cho Sếp muộn như vậy… Huhu… Lỗi mình
… Hix…
Ghét cái thằng mạng điện thọai… Gruh…

Mình ghét cái mùi bệnh viện, ghét bước chân vào bệnh viện, từ nhỏ đến giờ luôn… Thấy ng` ta đấu tranh với sự sống cực quá xá… 
Mình xấu xa quá, muốn bỏ qua hết những chuyện của quá khứ, ko nghĩ ngợi gì về cái vòng luẩn quẩn của hơn 20 năm về trước mà sao nó cứ lởn vởn quanh đầu mình ko vậy nè??? Chán cái kiểu học làm ng` tốt lắm rồi nghe!!! Để làm được ng` tốt khó quá!!! Mình ko làm được đâu… Chán cái kiểu ngậm ngậm rồi lâu lâu nó chịu hong nổi thì bùng fát luôn!!! Fê lắm rồi… 
Mệt mỏi quá xá, tự nhiên nghĩ nghĩ, giá mà mình được như trong fim ha, bị mất trí đó… Nhưng mà fải là mất trí có chọn lọc, chuỵên nào cần quên thì quên, còn cái gì fải nhớ thì nhớ… Ko biết có ai giúp mình làm được điều này ko ta??? 
Thấy 2 ông anh ngồi nghe nhạc, còn hát theo nữa, cái miệng cười mà sao thấy đau khổ quá!!! Thương 2 ổng nhiều thiệt nhiều!!!

----------------------------------------------
Dạo này muốn mua nhiều thứ, muốn đi nhiều nơi, muốn làm nhiều việc... Nhưng mà fải có thật nhiều tiền --> Muốn có nhiều thật nhiều tiền...
Càng ngày càng thấy tiền nó có vai trò quan trọng dã man nha!!! 
Trích Tuổi Trẻ CN: "Có những ng` cho rằng tiền ko thể mua được tất cả. Đó là do họ chưa biết chỗ mua!"
--> Thấy hay ko mấy bạn??? Lúc này thì mình thấy nó đúng quá xá!!!

-----------------------------------------------
Mình nói nhảm đó!!! Mấy bạn đừng bận tâm nghen!!! Tại mới bị bạn kia cho té ghế ( mà ko có post cái link lý do lên đây cho mọi ng` xem được
) nên đầu óc tạm thời có vấn đề vậy mà!!! 
-----------------------------------------------
Đi dạo blog ng` ta, có nhiều cái thích lắm, mà xin quăng vô đây chút ko biết ng` ta có cho ko??? Kệ… Cứ quăng đại, ai ko cho thì vô la lối giùm cái, để mình biết đường gửi cái message 360 xin fép lại… 
Nỗi nhớ đầy vỡ cả tim. Nỗi nhớ lan ra khắp cả nhà, cả trường, cả thư viện. Nỗi nhớ lấp ló khắp các ngã tư, ẩn khuất trên từng chiếc ghế của xe bus. Nỗi nhớ quấn quít theo từng bước chân. Nỗi nhớ tràn ngập trong từng hơi thở. Nỗi nhớ lấn át cả không khí lạnh lẽo. Nỗi nhớ làm mặt đỏ ửng mỗi khi nhìn thấy những bàn tay mười nốt chai. Nỗi nhớ quá đầy, tim muốn vỡ tung tóe. Không biết những mảnh vỡ ấy có làm sập Mel hay không? Không biết những mảnh vỡ ấy có văng được về tới nhà hay không? Chữ M với chữ S trên bàn phím có cách nhau bao nhiêu đâu, vậy chứ sao Mel với Sài Gòn xa nhau dữ vậy? <Trích blog của Bé
> --> Thấy thương Áo Vàng nhưng mà thương Áo Trắng thiệt nhiều nhiều hơn... Có khi muốn có mặt nơi đó để ôm Áo Trắng vào lòng, mà, xin lỗi nghen!!! Lực bất tòng tâm... 
----------------------------------------------
Mà mình đi ngủ đây... Còn mấy tiếng nữa là thi à!!! 