Thứ Hai, 31 tháng 7, 2006

Ko biết... Ko hiểu... Ko thấy...

Dạo này mình bị “đù”… Khả năng hiểu quá xá kém, khả năng diễn đạt cũng ko tốt nữa… worried


Dạo này mình bị “mất khả năng nhận thức” (hy vọng là chỉ tạm thời)… Khả năng “biết” nó đi lạc đâu mất tiêu rồi, ra thông báo tìm rồi mà sao vẫn chưa thấy tình hình nó khả quan hơn tý nào hết… worried


Dạo này thần kinh mình nó cứ nhảy tưng tưng, ko điên nữa mà trở thành tửng rồi??? thinking confused


Cũng ko biết nói sao cho ng`ta hiểu, mà cũng chẳng rõ fải làm gì để ng`ta biết, lại càng ko rõ nên làm sao cho mình trở lại như bình thường nữa… sad I don't know - New!


Dạo này làm như 92 Hàm Tử nó ko nhận thêm bệnh nhân nữa??? Hay nó ko dám nhận thêm mình ta??? Vì cái kiểu “hết thuốc chữa” này??? Đau lòng...  broken heart

Mấy bạn hỏi mình: sao dzậy? làm gì mà nghiệm trọng dzậy? có chuyện gì dzậy?... vân vân và vân vân… (don't tell anyone sau này chắc mình ko dám đặt tên con mình tên Vân – dễ bị lôi ra la lối… hehe...  hee hee)


Mình chẳng biết trả lời sao hết I don't know - New! , vì chỉ có thể cảm nhận rằng mình đang trong trạng thái: “Tôi ko nghe not listening - New! , tôi ko thấy  nerd, tôi ko biết I don't know - New! …” – Nguyên cái bài "Ng` thứ 3" của Ưng Hòang Phúc nhớ được câu này - Vậy là trí nhớ cũng có vấn đề luôn rồi surprise crying … Haha… blushing


Muốn đi chơi… smug straight face love struck

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2006

Mưa… Chán… Bực mình…




Mưa... Chán... Bực mình... mà cũng ko hiểu tại sao...


Lâu lắm rồi Sài Gòn mới có trận mưa khác thường thế này… Nhỏ mà dai…


Dầm dề…


Sài Gòn mưa mà như Sài Gòn rơi nước mắt…


Sài Gòn mưa… như…


Sài Gòn nhớ…


Em nhớ…


Một nỗi nhớ mông lung chẳng rõ hình hài… Từng hạt nhẹ nhàng cứ đều đặn rơi như muốn trêu ngươi kẻ ghét “cái lãng đãng”…


Mưa ko to nhưng đủ làm ng` ta ngại ra đường… Nỗi nhớ ko cuộn tràn nhưng vẫn đủ sức cho ng` ta biết nó hiện diện…


Hôm nay mình trở “thành đại gia thời gian”, ngồi giam mình cùng 1 con nhỏ bạn suốt 6 tiếng đồng hồ trong 1 quán càfê, ko chỉ để uống cà fê mà để ngắm mưa lăn trên tấm kính và nhìn xuyên ra đường… Để thấy ng` Sài Gòn làm gì trong cơn mưa này…


Có ng` khóac vội cái áo mưa, có kẻ vẫn cứ hiên ngang trên đường, ng` thì chẳng buồn vội vã cứ nghênh cái mặt làm ra vẻ “ta đây có cái áo mưa là ngon lành lắm rồi”…


Nếu mình ở ngòai đó lúc này mình sẽ thế nào ta??? 1 tay cầm tay ga, 1 tay đưa lên trời để hứng nước mưa à??? Lúc đó có ai đi ngang qua lại biết mình “hâm hấp” nữa lại khổ… ng`ta…


Mưa cứ rả rích, quấn lấy cái man mác của nỗi lòng. Buột miệng fán với con bạn 1 câu: “Mưa kiểu này chẳng muốn làm gì…” Nói ra mới biết mình bị hớ… Nó “đốp” lại liền: “mưa vậy tao chỉ muốn nằm ở nhà ngủ”… Ừa… Vậy mà 2 đứa vẫn chôn thời gian ở đây…


1 con buồn thì đi về trong cơn mưa rồi, 1 con tức đang ngồi đối diện mình, 1 con chán thì đang ngồi đối diện con bạn mình – là mình chứ ai… 2 con ngồi nhìn nhau, nhìn trời mưa, nhìn ngòai đường, rồi lại quay ra nhìn nhau… Chỉ nhìn ko cũng đủ mỏi mắt… Hên là ko có thằng bồ nó ngồi gần đó, chứ mà có thì mình cũng đâu có được nó liếc con mắt đến 1 chút nào???

Ngồi miết thì cũng fải về, rồi cũng dầm mưa về, về đến nhà chỉ muốn lăn ra ngủ mà rút cuộc vẫn ko ngủ nổi, lại lò mò bò dậy… Cũng chẳng biết làm gì… Ngồi coi fim vậy… Ngòai việc thấy Jung Woo Sung đẹp trai ra thì ko thấy fim nó hay gì hết… Vì fim nó “fim” quá, ở ngòai đời chắc ko có mấy cái vụ này đâu…

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2006

Những người điên - Nhi... (Tựa gốc: Gió thiên đường)






Ai cũng cảm thấy Nhi hòa nhã và thanh tao. Ấn tượng duy nhất của những người chỉ gặp Nhi một lần là không có ấn tượng gì cả. Nhi thuộc nhóm người gặp rồi quên ngay, nhẹ nhàng đến nhạt nhẽo. Vậy nên chẳng ai biết rằng Nhi có máu điên trong người.


Mỗi lần trời mưa là máu điên của Nhi nổi lên. Nhi chạy dưới mưa, lảm nhảm cái gì đó, rồi cười sằng sặc. Trông Nhi giống như đang kể chuyện cho người bạn thân lâu lắm mới gặp lại. Nhi chỉ sợ mỗi ông Đùng Đùng. Ổng mà lên tiếng là nó ôm đầu chạy tót vào phòng, trùm mềm run rẩy rụng cả hàm răng. Ổng im lặng thì nó lại ló đầu ra khỏi mềm, thò tay ra cửa sổ hứng nước mưa và lại cười sằng sặc.


Những tối trời hè nóng khó ngủ, Nhi cũng hâm hâm theo khí trời. Nhiều đêm bạn cùng phòng với Nhi trong kí túc xá thấy nó tự nhiên bật dậy, mở cửa sổ, ngồi xếp bằng rồi ngước cổ nhìn lên trời.


Nó không mỏi cổ sao ta? Mà ngoài trời làm quái gì có trăng với sao. Lại còn ở cái xứ mà cái gì cũng phải tiết kiệm đến mức bủn xỉn, người ta mở chi cái đèn đường cho phí phạm. Bên ngoài tối hệt như bên trong. Nhiều khi đứng dậy quay một vòng 360 độ, thị giác không mách được hướng cửa sổ là hướng nào.


Hồi nhỏ Nhi sợ tối. Sợ đến mức tối toàn phải trùm chăn để ông Kẹ không nhìn thấy nó mà bắt đi mất. Nhưng nó dần quen với màu sắc ấy. Bóng tối làm Nhi nhìn thẳng vào sự cô độc xung quanh nó. Rồi nó lại nhe răng cười. Cô độc chẳng phải là một trong những thú xa xỉ sao. Nó đang sở hữu một thứ xa xỉ.


Dù sao, khi người ta điên, trời tối hay trời sáng, không là vấn đề.


Nhi thỉnh thoảng chóng quên, quên cả đường đến trường, đường về nhà. Nó giống như bị mất trí nhớ, hỏi gì cũng không biết trả lời. Có hôm nó đứng ở bưu điện ngay ngã ba kế trường gọi đứa bạn cùng phòng ra đón về. Ban đầu bạn tưởng nó giỡn chơi. Tới lúc thấy mắt nó trống không thì hơi sờ sợ. Mắt rỗng đến độ không phân biệt được là mắt trong hay mắt đục. Rỗng không thấy đáy. Nhưng riết rồi quen.


Khi quen ở với người điên, người ta cũng thấy họ bình thường.


Cuộc sống của Nhi buồn, tẻ nhạt và cô đơn. Người ta thấy nó điên, đâu ai dám lại gần nó đâu. Nó đơn độc đến mức chỉ còn nói chuyện được với gió mưa.


Gió giống nó, gió cô độc. Gió không nhà, không cửa, không có chỗ chứa. Gió mồ côi, không có người thân, không có nguồn gốc. Gió đi muôn phương, tự phát lên, bay quanh quẩn đâu đó cho đến khi bị chặn lại. Gió tẻ ra trăm hướng. Người ta đưa tay ra thì biết được gió đang hiện diện. Vậy chứ đâu có ai giữ được gió trong lòng bàn tay. Nói ra sao giống giấc mơ leo lên thiên đường. Trong mơ thấy mình đứng trước cửa thiên đường rồi, chỉ còn cách hai bước chân. Vậy mà hai bước chân đó không bao giờ bước đến nổi.


Có những khi gió ngủ gật trong tay áo Nhi. Cả chiếc áo căng phồng mênh mông, rộng trải như những kỉ niệm nó đã đi qua. Ngủ yên trong đó đi. Chẳng ai buồn nghe chuyện kể của một người điên. Điên lắm, không ai chịu nổi.


Mưa giống nó, mưa điên. Mưa với gió một trận như cuồng phong, như lốc xoáy, như vòi rồng, cuốn phăng tất cả, để lại sau đó khoảng trống mênh mông vô cùng tận. Những cơn điên của Nhi chưa đủ để cuốn phăng tất cả, chỉ mới là những cơn điên cầm chừng.


Nhiều lúc Nhi thấy mình hèn nhát. Nhát đến mức không dám lên tiếng nói chuyện. Cũng có lúc nó muốn hét lên thật to rằng nó thương người ta. Nói vậy thôi, chứ lòng kiêu hãnh bên trong nó dẹp bén cái ý tưởng đó, bảo nó ngu. Rồi nó lặng im. Không đau khổ, không buồn rầu. Thi thoảng lại lẩm bẩm rồi nhe răng cười ngớ ngẩn.


Có mấy khi đầu óc nó rối tưng bừng. Nhi nhắm mắt nhìn vô tâm mình, nó giật mình thấy trong đó toàn chất sánh đen sì. Hèn chi nó chẳng làm được gì cho ra hồn. Hướng suy nghĩ nào cũng dẫn nó tới ngõ cụt. Hay nó bị kiềm tỏa trong cái vòng dây vô hình nào đó? Rồi nó la làng xóm, nó vùng vẫy, nó nhảy loi choi, nó chạy lòng vòng khắp khu kí túc xá. Nó muốn thoát khỏi những cái vòng dây ngớ ngẩn. Những sợi dây nó tự buộc mình lại chứ xa lạ gì đâu.


Nói chứ, riết rồi cũng quen. Nhi ở một mình, ăn một mình, sợ một mình, khóc một mình. Nhiều hôm nó leo lên sân thượng khu kí túc xá, nằm ngửa mặt lên trời, mồm lảm nhảm còn mắt thì ướt nhem. Những ngôi sao chớp chớp giống như đang chạy lại gần chỗ nó nằm. Nó đưa tay ra với với, không chừng tối nay lại lượm được ngôi sao mang về treo trong phòng cho bớt tối tăm.


Xung quanh Nhi giờ, gió lướt nhẹ nhàng như chưa bao giờ nhẹ nhàng thế. Gió rượt đuổi trong từng thớ vải trên người Nhi, đùa nghịch. Nhi giơ bàn tay, gió khẽ lùa qua. Nhi ngẩng cổ lên, gió xoáy vòng vòng trên đỉnh trán, tóc Nhi cũng bay theo vòng vòng. Nhi hát khe khẽ, gió chạy qua những mái nhà kêu vi vu, bè phụ với những lời ca. Gió thổi cả người Nhi bay bay.


Nhi cảm thấy chính mình nhẹ nhàng và bay bổng. Gió đang nghĩ coi có làm cho Nhi bớt điên được không. Còn Nhi, tự nhiên nó thấy thương gió dễ sợ, thương đến phát khóc.


(Copy blog của đứa em :X)

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2006

Ho*' ho*'

Mi`nh thi xong ru`i ma'y ban... Image


Len tho^ng ba'o 1 tie'ng cho ma^'y ban bie't, tien the ke chuyen cho ma'y ban nghe luon...


Thi xong lu~ "an cho*i" ru nhau di chia tay he`... Image (se~ nho' bon no' --> cho no'i xa.o  1'... Image). Du'a ban chuyen na`y, du'a la`m chuyen kha'c, co`n duoc 5 ten: Mi`nh, ngiu, Be' Huong nho?, Be' Huong Mu~i, Be' Hien...


Mi`nh chi co' y' dinh ke lai ca'i chuyen chu*a tu`ng xay ra vo'i mi`nh... huhu... Image Chu*a bao gio` mi`nh cho*i "oa'nh ba`i" ma` nhu hom nay... Image Va'n thu' 2 la` fai quy` ro`i... Quy` 7 va'n lie^n tuc ko duoc ngo`i luon... Image (Gio` co`n te ca chan... hix...) Xin nghi thi` bon no' ko cho, fai de'n khi mi`nh duoc ngo`i thi` bon no' mo'i chiu nghi... Gruh... Image


Chu*a xong, sau do' chuyen qua cho*i lo^ to^... huhu... Image Cuo'i cu`ng tong ke't, mi`nh la` ke "bi uo'ng nhie`u nuo'c nha't" (choi thua ne`, kinh so^." ne`... huhu... Image) - 15 ly... Uo'ng xong di xe ve` de'n nha` ma` con tuong bi "say nuo'c" nu~a chu'... huhu... Image Den gi` dau a'... huhu... Image


5h ve` ngu, 6h30 lai di vo'i da'm "ng` dep CT": mi`nh, ba` Ngoc, ba` Ha`, ba` Ly, 3 du'a em cua ba` Ly nu~a... Mi`nh duoc khen dao na`y "he't" hay ra nha!!! Image --> Ma'c co~ Image (tai "he't" hay tu` do' de'n gio`... hi'hi' Image)


Mi`nh thi xong fai tranh thu "tan trang" lai ca'i blog xi'... Ma` gio` luo`i qua'... Image De hom kha'c di ha'!!!


Nghi he` tho^i... Hoc ba`i thi lai tho^i... Image Image

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2006

...

Sáng 7h lò mò ngồi bấm sms cho Sếp, xin nghỉ… Mà cái mạng điện thọai nó chơi mình… 9h đang lơ mơ ngủ bò dậy ko thấy báo nhận, lụi cụi nhắn cái sms nữa… Nó report 2 lần kèm theo cái sms của Sếp trả lời với vẻ ko vừa ý, khi báo cho Sếp muộn như vậy… Huhu… Lỗi mình Image Image … Hix… Image Image Ghét cái thằng mạng điện thọai… Gruh… Image Image


Mình ghét cái mùi bệnh viện, ghét bước chân vào bệnh viện, từ nhỏ đến giờ luôn… Thấy ng` ta đấu tranh với sự sống cực quá xá… Image


Mình xấu xa quá, muốn bỏ qua hết những chuyện của quá khứ, ko nghĩ ngợi gì về cái vòng luẩn quẩn của hơn 20 năm về trước mà sao nó cứ lởn vởn quanh đầu mình ko vậy nè??? Chán cái kiểu học làm ng` tốt lắm rồi nghe!!! Để làm được ng` tốt khó quá!!! Mình ko làm được đâu… Chán cái kiểu ngậm ngậm rồi lâu lâu nó chịu hong nổi thì bùng fát luôn!!! Fê lắm rồi… Image


Mệt mỏi quá xá, tự nhiên nghĩ nghĩ, giá mà mình được như trong fim ha, bị mất trí đó… Nhưng mà fải là mất trí có chọn lọc, chuỵên nào cần quên thì quên, còn cái gì fải nhớ thì nhớ… Ko biết có ai giúp mình làm được điều này ko ta??? Image


Thấy 2 ông anh ngồi nghe nhạc, còn hát theo nữa, cái miệng cười mà sao thấy đau khổ quá!!! Thương 2 ổng nhiều thiệt nhiều!!! Image Image Image Image Image Image


----------------------------------------------


Dạo này muốn mua nhiều thứ, muốn đi nhiều nơi, muốn làm nhiều việc... Nhưng mà fải có thật nhiều tiền --> Muốn có nhiều thật nhiều tiền...


Càng ngày càng thấy tiền nó có vai trò quan trọng dã man nha!!! Image


Trích Tuổi Trẻ CN: "Có những ng` cho rằng tiền ko thể mua được tất cả. Đó là do họ chưa biết chỗ mua!"


--> Thấy hay ko mấy bạn??? Lúc này thì mình thấy nó đúng quá xá!!! Image Image


-----------------------------------------------


Mình nói nhảm đó!!! Mấy bạn đừng bận tâm nghen!!! Tại mới bị bạn kia cho té ghế ( mà ko có post cái link lý do lên đây cho mọi ng` xem được Image ) nên đầu óc tạm thời có vấn đề vậy mà!!! Image


----------------------------------------------- 


Đi dạo blog ng` ta, có nhiều cái thích lắm, mà xin quăng vô đây chút ko biết ng` ta có cho ko??? Kệ… Cứ quăng đại, ai ko cho thì vô la lối giùm cái, để mình biết đường gửi cái message 360 xin fép lại… Image


Nỗi nhớ đầy vỡ cả tim. Nỗi nhớ lan ra khắp cả nhà, cả trường, cả thư viện. Nỗi nhớ lấp ló khắp các ngã tư, ẩn khuất trên từng chiếc ghế của xe bus. Nỗi nhớ quấn quít theo từng bước chân. Nỗi nhớ tràn ngập trong từng hơi thở. Nỗi nhớ lấn át cả không khí lạnh lẽo. Nỗi nhớ làm mặt đỏ ửng mỗi khi nhìn thấy những bàn tay mười nốt chai. Nỗi nhớ quá đầy, tim muốn vỡ tung tóe. Không biết những mảnh vỡ ấy có làm sập Mel hay không? Không biết những mảnh vỡ ấy có văng được về tới nhà hay không? Chữ M với chữ S trên bàn phím có cách nhau bao nhiêu đâu, vậy chứ sao Mel với Sài Gòn xa nhau dữ vậy? <Trích blog của Bé Image > --> Thấy thương Áo Vàng nhưng mà thương Áo Trắng thiệt nhiều nhiều hơn... Có khi muốn có mặt nơi đó để ôm Áo Trắng vào lòng, mà, xin lỗi nghen!!! Lực bất tòng tâm... Image


----------------------------------------------


Mà mình đi ngủ đây... Còn mấy tiếng nữa là thi à!!! Image