Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2006

Nhu~ng khoa?ng kho^ng tro^'ng ro^~ng trong ta^m ho^`n - Nie^`m tin




Con người ta bắt đầu biết tin, tin vì hy vọng một kết quả có hậu cho mối quan hệ mình đang có; tin để hy vọng rằng ước mơ rồi cũng có thể trở thành sự thật; tin để cảm thấy an tòan, nói quá 1 chút thì thấy nó đẹp ra 1 chút, có tương lai 1 chút…


Mơ mộng…


Có niềm tin thì cũng là lúc mất niềm tin vì nếu fát hiện ra mình tin lầm, hoặc nói trắng ra là bị lừa dối. Tin rồi cũng đến lúc nhận ra rằng ko fải cứ ước mơ là thành sự thật dù có kèm theo sự nỗ lực cố gắng nhiều đến đâu… Đôi khi còn fải nhờ vào “điều may của số fận”…


Ai buông xuôi thì chậc lưỡi làm 1 câu: “Đời mà!”; ai vui miệng thì thêm vào chút: “biết thế nào mà nói???”; ai từng trải thì bảo “đó là do lỗi của mình vì đã tin thôi!!!”. Nhưng cũng có kẻ “chong xáng” (cũng có thể là tỏng tòng tong biết rõ là đang nói xạo nhưng cũng fải cố mà thốt lên): “Đó là ko may…”. Kịch…


Vậy tin làm gì??? Mà lạ, nếu ko tin thì tất cả sẽ trở nên giả dối, nó ko là fim hay kịch nữa mà trở thành 1 thứ trần trụi… Nói 1 cách ghê tởm chút là “rác”. Ko fải sao??? “Rác” khi làm gì đó mà hong có niềm tin vào nó, vì ko có niềm tin thì có được việc cũng trở nên vô nghĩa… Những điều vô nghĩa trong cuộc sống ko sớm thì muộn cũng trở thành “Rác”… Có lẽ ko fải???


Ai cũng muốn mình được nhiều ng` tin tưởng. Để chi vậy??? Để cảm thấy mình là kẻ được lòng nhiều ng` sao??? Vậy thì được gì??? Cái được trước mắt đó to lớn chăng? Quan trọng sao??? Cần lắm sao??? Có lẽ cần, nếu nó thực sự ko fải là “Rác”…


Ai thích được nhiều ng` tin tưởng chứ…xin lỗi, ko fải mình!!! Mình ko rảnh!!! Ai thích thì tin, ai ko thích thì thôi… Chỉ cần những “ng` mình cần” ko hiểu lầm, hiểu sai về mình là được… Còn tin hả??? Ko khuyến khích… Chắc sợ có lúc mình cũng như ng` khác, làm họ mất niềm tin… Ko có gì đảm bảo rằng sẽ mãi tin vào 1 ng`, 1 việc, 1 vật…


Mình ghét fải la lên là “tin” ai lắm nha!!! Ko biết sao ghét kinh khủng… Có lẽ tại mình còn ko tin chính bản thân mình nữa mà… Mất niềm tin trầm trọng!!! Một mối quan hệ được xác lập từ niềm tin, điều đó là đương nhiên, vậy sao ng` ta cứ fải nghe ng` kia thốt lên câu cửa miệng “tui tin bạn” ng` ta mới khóai ta??? Đôi khi, có những điều thốt thành lời như thế mà ng` nói lại ko nghĩ như vậy thì thà IM có fải hay ko???


 


-------------------------------


 


Dạo này nhiều ng` hay hỏi mình câu “mày ko tin tao hả?”/ “bạn ko tin mình à”; thân thân mà đang quê thì trả lời gọn lỏn “ừa”; ko thân thì IM IM rồi ngó ng` ta; mà hết biết nói sao thì trả lời “Mình còn ko tin mình nữa” – tại thiệt tình thì mình cũng ko có tin mình thiệt… Haha…


Hồi trước, lâu lâu (lắm)rồi có bạn kia hỏi mình: “Làm sao để C tin? Tại xa quá…”


Câu hỏi này khó quá xá!!! Chẳng lẽ mình trả lời: “Vậy trước tiên hãy làm cho C tin chính C đã!!!” Vậy chứ, mình có câu trả lời hay lắm nha, nhưng mà nó cũng xạo nữa, nên ai muốn biết mình trả lời sao thì hú mình, mình trả lời riêng cho, rồi mấy bạn post lên fần comment cũng được… Hehe…


Hồi đó có ng` dạy mình, đừng tin ai hết… Nghe thì nghe vậy, chứ làm thì ko làm được vậy nha!!! Mình thấy mình NGU nhất cũng là cái khỏan ai cũng tin mà ai cũng ko tin… Khó hiểu???

Có bạn nói mình “tin đi!!!” mình cũng trả lời mình còn ko tin mình bởi lẽ, nếu mà mình lỡ nói mình tin bạn đó mình thấy mình giả, vì khi nói ra mà trong đầu mình xuất hiện ý nghĩ, 1 ngày đẹp trời ko xa nào đó, ng` ta sẽ dối lừa mình… Nói ra vậy, đến lúc đó chẳng lẽ nói “đã tin lầm”??? Hoặc giả kêu: “hối hận vì đã nói tin”??? -- > Fim quá!!! Đóng ko được…


Nếu nói ra “tin” nghĩa là đang bắt đầu 1 bài văn cho quá trình xây dựng niềm tin… Vậy thôi đừng nói, để dù bắt đầu mà nếu có lỡ cảm thấy ko tin nổi thì cũng có nghĩa lúc đó mình đặt dấu chấm câu (.) hoặc dấu chấm fẩy (;), dấu 3 chấm (…) hay dấu fẩy (,) để còn có cơ hội quay lại với cái cái bài văn đó… Để tiếp tục làm tiếp… Chứ mà, nói ra, đến khi dấu câu đặt lúc đó là dấu khóa bài (./.), nghĩa là ko còn gì níu kéo bài văn được nữa… Coi như xong… Nuối tiếc??? Vì mình chưa kịp làm xong??? Hay hối hận??? Vì làm bài văn lạc đề (tin lầm ng`)???


Thằng con gái ngoan của mình, hồi nó đi chơi Tây Ninh, nhắn về hỏi mình mua quà gì ko? Mình hí hửng đòi mua muối tôm (chấm cóc ổi, me, xòai, bưởi… là ngon hết sảy luôn – chẹp, kể ra mà thèm nhỏ…). Đến hồi nó về nhắn tin bảo xin lỗi vì trong túi còn có 2k nên ko mua được gì hết… Quê… Đến lúc nó đi xuyên miền Trung, cũng hỏi câu y dzậy: “Muốn tui mua quà gì cho bà ko?” Lần này nó khôn hơn, “còn tiền mới mua”. Cái mình làm 1 câu: “Vậy là mm biết ko có quà rồi” Hớhớ… Mình cũng thông minh quá!!! Đến hồi nó nhắn về, “mua quà cho bà rồi” – “uh, biết vậy, khi nào về rồi rõ” – “Ko tin tui hả bà?” -- > Chẳng lẽ bây giờ tốn 300đ nhắn chữ “Ko”??? Mình keo mà, cũng tiếc tiền… Hehe…


Có bạn kia, kiu mình tin bạn đó, giờ chẳng lẽ mình hỏi ngược lại: “nếu ko tin sao tui dám để bạn dắt tui về nhà anh tui???” hoặc giả “sao dám nói chuyện với bạn ở sân bay???”… “Tắc cười”… Vậy mà bây giờ thì mình hết biết sao??? Vì mình biết ng` ta đã ko nói thật mình 1 số chuyện sao??? Nhảm…


 


----------------------------------


 


Hôm bữa, em mình hỏi: “niềm tin nhỏ dần mà sao nỗi nhớ lại to ra?”


Hong biết sao… Chỉ thấy nhớ nhiều hơn bình thường… Chắc nhiều hơn 1 chút thôi, chút xíu hà… Vậy mà cũng đủ mệt rồi… Mệt…


Đi ngủ!!!

2 nhận xét: